“Ngại quá, ta không biết sẽ là tình huống như vậy.” Ryan rất lễ phép nói lời khiêm tốn với Lumian.
Lumian cười he he:
“Như vậy có phải giá trị thêm một ly Nàng tiên xanh không?”
Không đợi Ryan trả lời, hắn đã thay đổi đề tài:
“Người xứ khác, các ngươi đến Cordu làm cái gì, thu mua lông dê, thuộc da?”
Cordu không hề thiếu cư dân lấy chăn cừu làm nghề mưu sinh.
Ryan âm thầm nhẹ nhàng thở ra, nắm lấy cơ hội này nói:
“Chúng ta đến thăm linh mục giáo xứ Guillaume Bene của giáo hội The Eternal Sun trong thôn các ngươi, nhưng hắn không có ở trong nhà, cũng không ở giáo đường.”
“Không cần phải nói đến là giáo hội gì cả, Cordu chỉ có một giáo hội.” Pierre uống một ly rượu Absinthe miễn phí của Ryan có lòng tốt nhắc nhở một câu.
Người địa phương khác ở xung quanh quầy bar đều uống rượu của mình, không ai trả lời vấn đề của Ryan, giống như cái tên kia đại biểu cho cấm kỵ hoặc quyền uy nào đó, không thể tùy tiện thảo luận.
Lumian uống một ngụm rượu, ngẫm nghĩ vài giây rồi nói:
“Ta có thể đoán được linh mục giáo xứ ở đâu, có cần ta dẫn các ngươi đi tìm không?”
“Vậy phải làm phiền ngươi.” Leah không hề khách khí.
Ryan gật đầu theo:
“Chờ ngươi uống hết một ly này.”
“Được.” Lumian bưng ly rượu lên, ừng ực uống hết chất lỏng màu xanh nhạt.
Hắn đặt cái ly xuống, đứng lên:
“Đi thôi.”
“Thật lòng cảm ơn.” Ryan vừa kêu Valentine và Leah đứng lên vừa nói với Lumian.
Nụ cười hiện lên trên mặt Lumian:
“Không có vấn đề gì, các ngươi nghe hết câu chuyện của ta, ta lại uống rượu của các ngươi, mọi người xem như là bạn bè, đúng không?”
“Đúng thế.” Ryan nhẹ nhàng gật đầu.
Nụ cười trên mặt Lumian trở nên càng xán lạn hơn, giơ hai tay, giống như định cho đối phương một cái ôm.
Cùng lúc đó, hắn nhiệt tình nói:
“Rất hân hạnh được quen biết các ngươi, các cải bắp của ta.”
Ryan vốn chuẩn bị đón nhận cái ôm nghe được như vậy hơi cứng đờ:
“Cải bắp?”
Vẻ mặt của hắn vừa mờ mịt lại xấu hổ.
Valentine và Leah cũng như thế.
“Đây là xưng hô đối với bạn bè của bọn ta, người của vùng Darliege đều biết rõ, mấy trăm năm qua đều như vậy.” Lumian tỏ vẻ vô tội giải thích: “Tin tưởng ta, các cải bắp của ta.”
Leah không nhịn được liếc nhìn xung quanh, vang lên âm thanh leng keng.
Đám người Pierre lần lượt gật đầu, tỏ vẻ lần này Lumian không nói dối, nhưng ý cười trên mặt của bọn họ hình như đang muốn nói, bọn họ rất vui mừng khi nhìn thấy người xứ khác không chịu đựng nổi xưng hô thân thiết như thế.
Lumian sờ cằm:
“Không vui sao?”
“Vậy ta đổi thứ khác cũng được, cũng dùng để gọi bạn bè.”
“Các con thỏ của ta, các con gà con của ta, các con vịt của ta, các con cừu non của ta, các ngươi thích cái nào?”
Vẻ mặt của Ryan càng thêm cứng đờ, Valentine nhíu mày lại.
Leah vừa tức giận vừa buồn cười đáp lại:
“Vẫn là cải bắp đi, ít nhất nghe nó có vẻ bình thường một chút.”
Phù, Ryan yên lặng thở hắt ra, giữ khuỷu tay Valentine, khẽ gật đầu nói:
“Nghe có vẻ đều là thứ quý giá ở trong nhà.”
Không đợi Lumian đáp lại, hắn đã nghiêng người, nói với bartender:
“Thanh toán.”
“2 pelkin.” Bartender liếc nhìn cái ly trên quầy bar.
Khi Ryan thanh toán, Leah đổi đề tài
“Cái tên Lumian này rất hiếm gặp.”
“ít nhất hay hơn Pierre, Guillaume gì đó.” Lumian cười nói: “Nếu như ngươi gọi một tiếng Pierre ở trong này, chí ít sẽ có một phần ba người đáp lại ngươi, ngươi lại gọi một tiếng Guillaume, lại có một phần ba người đáp lại ngươi, còn vị này…”
Hắn chỉ người đàn ông trung niên gầy yếu đang uống rượu miễn phí:
“Tên đầy đủ của hắn là Pierre Guillaume.”
Leah nở nụ cười phù hợp với tình hình, xem như gạt chủ đề cải bắp đi.
Ra đến trước quán rượu, Lumian liếc nhìn một vòng.
“Sao vậy?” Leah hiếu kỳ hỏi.
Lumian như có đăm chiêu đáp lại:
Hôm nay không chỉ có các ngươi ba người xứ khác đến quán rượu, trước đó còn có một người, cũng không biết đã rời đi khi nào.”
“Dáng vẻ như thế nào?” Ryan nghiêm mặt.
Lumian nhớ lại:
“Một quý cô, rất có khí chất, vừa nhìn đã biết là người đến từ thành phố lớn, dáng vẻ trông như thế nào ta không nói nên lời được, nếu không ta vẽ cho các ngươi nhé?”
“Ngươi biết vẽ tranh sao?” Leah đã có chút hiểu biết về bản tính của Lumian, cảnh giác hỏi ngược lại.
Lumian nở nụ cười:
“Không biết.”
“Vậy vẫn đi tìm linh mục giáo xứ trước.” Ryan dừng đề tài này.
Ban đên ở thôn Cordu không có đèn đường, nhưng không hoàn toàn tối đen, các chùm sao lóe lên trên trời cao mang đến ánh sáng nhạt yêu tĩnh, cộng thêm ánh sáng màu vàng nhạt hắt ra từ cửa sổ mở của một số nhà hai bên đường, một hàng bốn người đi yên ổn.
Không bao lâu, bọn họ đã đi đến giáo đường “The Eternal Sun” ở bên cạnh quảng trường thôn.
Trong màn đêm, tòa kiến trúc to lớn nhất trong thôn giống như hòa tan vào trong bóng tối, hơi mông lung.
“Chúng ta đã đến đây rồi, không có ai.” Valentine luôn luôn lạnh lùng không nói gì nhíu mày nói.
Lumian cười nói:
“Cửa chính không có người không có nghĩa rằng nơi khác không có.”
Khi nói chuyện, hắn dẫn ba người Ryan đi vòng qua mặt trước giáo đường, đi đến chỗ gần nghĩa trang.
Chỗ này có một cánh cửa gỗ màu nâu đậm.
Không đợi Ryan gõ cửa, Lumian đã thò tay qua, chọc vài cái chỗ ổ khóa.
Cạch một tiếng, hắn đã mở cửa hông ra.
“Như vậy, không quá lễ phép đâu?” Ryan nhíu mày lại.
Leah leng keng gật đầu:
“Chúng ta đến thăm hỏi linh mục giáo xứ, không phải đến để đối phó với hắn.
“Được rồi.” Lumian vô cùng có thể tiếp thu ý kiến đúng đắn của người khác.